Diễm quỷ

Diễm quỷ _ Công Tử Hoan Hỉ


Diễm quỷ

Tên khác : 艳鬼

Tác giả : Công Tử Hoan Hỉ (公子欢喜)

Thể loại : Đam mỹ, cổ trang, huyễn huyễn, nhất thụ nhất công, ngược tâm, HE

Tình trạng : 10 chương + vĩ thanh + phiên ngoại

Rating : ? /10




Vì tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình Thiên mà Không Hoa đứng đầu Minh phủ hạ phàm, gặp gỡ Diễm quỷ răng lợi sắc bén Tang Mạch.

Trong quá trình quấn lấy Tang Mạch tìm tung tích của Hình Thiên, dần dần, chuyện cũ không nguôi yêu hận nhau trong quá khứ từng việc một được vạch trần.

Không Hoa từng chuyển thế là Tứ hoàng tử Tắc Quân và Tang Mạch từng là tâm phúc bên cạnh Tứ hoàng tử.

Trùng phùng lúc này đối với bọn họ đến tột cùng là kết quả như thế nào?

Là đối diện truy đuổi ân oán đã qua hay là tình yêu tiếp diễn?

Ngay khi Minh chủ đã quên đi tất cả trùng phùng cùng diễm quỷ có chết cũng không được giải thoát,

Yêu hận lại khởi,

Ai đã đoạt được ai? Là ai hủy hoại ai?

Đương lúc hết thảy bụi mờ phủ kín,

Tang Mạch cười đến sáng lạn: “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…”

Đương lúc toàn bộ đáp án được tuyên bố, Không Hoa nói:

“Tang Mạch, chúng ta đánh cược lần nữa đi.

Ta đem toàn bộ của ta ra cược, cược lấy yêu hận của ngươi.”



♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥



"Cái gọi là yêu hận, cầu không được, bỏ không nỡ, yêu không được, hận không đành… "


Truyện ngược, nhưng lại có cách viết khá là bình thản. Liên kết truyện chặt chẽ, phải để tâm từng chi tiết nhỏ. Các nhân vật trong truyện đều có liên quan tới nhau. Có người bình thường, đã đầu thai, sống một cuộc sống mới, có quỷ hồn, vẫn cứ ôm mãi nhớ nhung về con người cũ, những câu chuyện cũ, yêu hận dai dẳng.


‘Diễm quỷ’ tức là ‘quỷ xinh đẹp’, ta không tìm thấy trên baike có bài viết gì về loại quỷ này, nhưng trong tình huống của truyện ‘Diễm quỷ’ thì mạn phép giải thích như sau. Diễm quỷ tất nhiên là quỷ, cũng có yêu lực và và huyễn thuật, nhưng tập trung chủ yếu vào thuật ‘họa bì‘. Trong truyện, diễm quỷ thường mang một lớp trang điểm dày

Nếu bạn nào từng đọc ‘Họa bì’ trong ‘Liêu trai chí dị’ (truyện, không phải phim ^^) sẽ biết trong truyện cũng có một con quỷ rất xinh đẹp, nhờ khoác trên người một lớp da-vẽ, nhưng bên dưới lớp da thì rất đáng sợ. Trong truyện ‘Diễm quỷ’ thì khác, chỉ là phủ lên một lớp trang-điểm, phấn trắng bong đi thì lộ ra gương mặt thật…



♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥



“Diễm quỷ”, câu chuyện về Minh Vương đứng đầu Âm phủ và một con diễm quỷ hồn còn lưu tại chốn nhân gian.

“Hình Thiên”, một loại vũ khí từ thời thượng cổ có thể tru tiên diệt quỷ đột nhiên xuất hiện chốn nhân gian. Thượng đế hạ lệnh cho Minh chủ Không Hoa xuống trần gian truy tìm, đem Hình Thiên nguyên vẹn trở về.

Không Hoa y lệnh xuống trần gian, ngày đêm truy tìm, nhưng truy đến gần một phủ đệ cũ nát nọ thì mọi dấu vết đều biến mất. Không Hoa không chút chần chờ, tiến vào phủ đệ với lý do xin ở nhờ vài hôm.

Trong phủ có một con diễm quỷ ở cùng một thư sinh, thư sinh gọi diễm quỷ là anh họ. Những chuyện xưa tưởng chừng đã bị niêm phong rất kỹ trong ký ức dần dần được mở ra. Tưởng chừng yêu hận giữa hai người đã chấm dứt, nào ngờ lúc này lại một lần nữa dây dưa.

Rất lâu về trước, Minh chủ Không Hoa đã từng một lần nhập luân hồi, lúc đó dưới nhân gian đang là triều nhà Sở. Nghe nói lúc ái phi của Sở vương lâm bồn, trên trời có một con hắc kỳ lân bay thẳng xuống bụng. Hắc kỳ lân giáng thế là điềm xấu. Ái phi nọ sau khi sinh tứ hoàng tử Sở Tắc Quân thì qua đời, Sở vương đau lòng sinh ra oán hận, nhưng cũng không thể giết con, thế là bỏ mặc đứa nhỏ trong lãnh cung lạnh lẽo.

Tang Mạch là con trai trưởng của một vị quan trong triều. Sau khi mẹ mất, cha cưới người đàn bà khác, kế mẫu kia bày mưu tính kế, cuối cùng Tang Mạch bị đưa đến làm thư đồng cho vị hoàng tử bị lãng quên kia.

Trong chốn hậu cung tối tăm lạnh lẽo, hai đứa trẻ nương tựa vào nhau, cùng sưởi ấm, xoa dịu vết thương cho nhau. Rất lâu rất lâu về sau, Tang Mạch vẫn thường hay nghĩ đến đoạn hồi ức này, tuy không có vinh hoa phú quý, không có kẻ hầu người hạ, nhưng đó lại là mảnh ký ức ngọt ngào nhất trong suốt mấy mươi năm cuộc đời mình.

Nhưng những ngày tháng êm đềm rất nhanh trôi qua, thay vào đó là những mưu toan tính toán. Một người đã từng là Minh chủ, chẳng lẽ lúc nhập luân hồi lại cam phận sống cả đời chốn lãnh cung?

Muốn từ một hoàng tử bị bỏ quên trở thành người nắm trong tay thiên hạ, rốt cuộc đã phải hy sinh bao nhiêu người?

Tang Mạch cũng không còn nhớ rõ mình đã hại bao nhiêu người, làm bao chuyện trái luân lý, chẳng sợ tiếng xấu ngàn đời, chẳng lo trời đất không dung, chỉ cần là thứ Sở Tắc Quân muốn, y sẽ dùng cả tính mạng của mình đoạt lấy. Sở Tắc Quân muốn thiên hạ, vậy thì y sẽ giúp hắn đoạt thiên hạ.

“Ngươi, Tấn vương Sở Tắc Quân, yêu anh trai mình, huynh đệ loạn luân, thật ghê tởm.”

Diễm quỷ khinh miệt mà nói một câu. Đúng vậy, y đã từng không tiếc đại giới giành lấy thiên hạ cho người kia, vậy mà ngày đăng cơ, người kia lại đem ngai vàng tặng cho anh trai mình.

Đôi khi diễm quỷ cũng tự cười nhạo chính mình ngu muội, hết lòng vì người ta, đến cuối cùng đổi lại là thân thể tàn tạ chi chít vết thương, là ác danh bị người đời phỉ nhổ, là những đêm triền miên, người ta say rượu ôm mình không ngừng truy vấn.

Tại sao ngươi không phải là hắn, tại sao ngươi không phải là hắn?

Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm sâu vào lòng, sâu đến nỗi ngay cả cực hình lóc thịt róc xương cũng không thống khổ bằng.

Dùng tánh mạng của mình đặt cược một lần cuối, đứng trên cầu Nại Hà chờ đợi người kia, chỉ mong biết được một chút ý nghĩ của người kia, không ngừng tự vấn, liệu người kia có từng đem mình đặt trong lòng, dù chỉ một chút thôi? Chờ đợi chờ đợi, mãi không chờ được linh hồn Tấn vương Sở Tắc Quân đến đầu thai, chỉ chờ được Minh chủ Không Hoa trở về Minh phủ, liệu đây có phải là tạo hóa trêu ngươi?

Lén trộm sử sách nhà Sở, không ngại bị trừng phạt thiên đao vạn quả, chỉ mong nhìn đến yêu hận của người kia. Nhưng trang sử chỉ là những dòng ghi chép khô khan, ngay cả Minh chủ còn không rõ yêu hận của chính mình thì sử sách nào mà ghi được?

Tang Mạch quỳ xuống, tầng tầng son phấn nứt ra rơi xuống, trở lại là gương mặt một thư sinh ngượng ngùng đứng trước mặt thánh  nhân. Hình Thiên – tru tiên diệt quỷ, kết quả khi bị Hình Thiên đâm trúng chỉ có hai, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là hôi phi yên diệt.

Vào giây phút hồn phách người kia tan rã trong vòng tay mình, Không Hoa đã biết bản thân mất đi thứ gì rồi.

Sở Tắc Quân sát huynh thí phụ, tàn bạo vô nhân, khánh trúc nan thư cũng không ghi hết tội. Phật tổ phạt ngươi cả đời yêu mà không được. Cho dù ngày sau có trùng phùng, lại yêu, lại hận, đến cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng.

Không Hoa nhớ ra rồi, ký ức về khoảng thời gian chuyển kiếp, ký ức của Sở Tắc Quân bị niêm phong, Không Hoa đã nhớ ra rồi.

Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch… hóa ra đây là yêu hận mà Phật Tổ nói. Tắc Hân là thứ ta cầu mà không được, còn ngươi chính là thứ ta muốn bỏ cũng không được. Cầu không được bất quá chỉ đau đớn thấu tim, lo nghĩ bất an. Bỏ không được mà còn cố bỏ sẽ thất hồn lạc phách, tánh mạng cũng không màng.

Không nhập luân hồi mà chọn làm diễm quỷ, Tang Mạch ôm hết những yêu hận của ngày xưa, tìm mọi cách đền bù những lỗi lầm, tự đày đọa chính mình, nhưng cho đến lúc hồn phi phách tán, y vẫn không biết được một chuyện, không phải y không có được chữ yêu của Sở Tắc Quân, mà là bỏ lỡ. Nhiều năm về trước khi chọn chén rượu độc tự kết liễu chính mình, Tang Mạch đã bỏ lỡ tình yêu của Sở Tắc Quân rồi.

Không Hoa ôm lấy thi thể của Tang Mạch, mang về Minh phủ, kiên trì từng chút một thu thập lại hồn phách của y. Không cần biết y có thể tỉnh lại không, không cần biết nếu tỉnh lại y có chấp nhận mình không, Không Hoa chỉ biết, hắn không thể để người này biến mất khỏi cuộc đời mình.

Tang Mạch, ta dùng hết tất cả của ta, cược lấy yêu hận của ngươi.

Những chuyện ngày xưa Sở Tắc Quân chưa kịp nói, bây giờ hắn sẽ nói, những chuyện ngày xưa Sở Tắc Quân chưa kịp làm, bây giờ hắn sẽ làm. Thần tiên vốn trường sinh, Không Hoa có cả đời, chẳng sợ không đủ để bù đắp lỗi lầm xưa!

“Diễm quỷ” cũng giống như “Hàng ma tháp”, ngay từ đầu đã mang màu sắc u tối, một chút ngọt ngào giữa truyện cũng chỉ khiến người đọc thêm đau lòng, có thể nói đây là một trong những truyện kinh điển của thể loại ngược tâm. May sao kết thúc của nó cũng giống như các trường thiên khác của Công Tử Hoan Hỉ, trọn vẹn và ngọt ngào.

(Bài viết của Mặc Nhiên
Nguồn macnhien ) 



Đọc tại : Vọng nguyệt trang  phongmy

Truyện dịch wattpad  / gacsach







0 Comentarios: