Hoàn Khố 纨绔

Hoàn Khố _ Công Tử Hoan Hỉ


Hoàn Khố 纨绔


Tên khác : Phong lưu kiếp 风流劫

Tác giả : Công Tử Hoan Hỉ

Thể loại : đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, nhất công nhất thụ, ngược tâm, HE

Tình trạng : 10 chương +  vĩ thanh + 1 phiên ngoại

NVC : Lan Uyên(澜渊) X Li Thanh(篱清)

Rating : 7.0 /10




Hắn đường đường là nhị Thái tử thiên giới, tiêu sái hào phóng, phong lưu nổi danh khắp thiên hạ.

Trên tình trường từ trước đến nay hắn luôn luôn thuận lợi, cựu nhân chưa đi, trong lòng đã ôm ấp tân nhân. Hắn có thể chà đạp lên một tấm chân tâm khác để tìm tới khoái lạc.

Trước mặt lúc này là Hồ vương lãnh tình, nghĩ rằng cũng không ngoại lệ, chỉ cần vài lời đường mật liền có thể dễ dàng nắm chắc được trong lòng bàn tay.

Hắn thật muốn nhìn xem, ẩn sau khuôn mặt diễm sắc bày ra vẻ lạnh lùng thờ ơ này tới tận cùng là cất giấu dáng vẻ như thế nào.

Hồ ly, khôg phải là bộ dáng yêu mị mê hoặc lòng người sao?

Y là vương của Hồ tộc, cao ngạo lạnh lùng, kiệm lời kiệm ngữ, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không muốn thân cận y.

Trong tửu yến của Lang vương, là ai lớn mật dám nói một câu: “Hồ vương mới thật là tuyệt sắc.”

Y nhíu mày, cẩn thận đánh giá nam tử đang cười đến ôn nhu thâm tình trước mặt.

Nguyên lai là hắn, vị thái tử phong lưu chúng nhân đều biết.

Trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.

Hồ ly, chính là lãnh tính mà gian trá.

Hai người đều không hiểu tâm tư của nhau, trải qua ngầm mưu tính kế, trải qua thương tâm, rồi qua hối hận.

Phí hoài ba trăm năm, giật mình nhìn lại, mới giật mình tỉnh ngộ, tình yêu hai chữ bất quá là hỏi một câu thích hay không thích…



♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥


Hoàn Khố là chuyện về phong lưu, chuyện về những kẻ mang độ bạc tình ra mà ganh đua tỉ thí. 

Kẻ hư hỏng khét tiếng thiên hạ, kẻ lạnh nhạt cách biệt chúng nhân. 

Quan hệ giữa họ bắt đầu từ hứng khởi nhất thời, rồi trải dài như giao tranh định mệnh. Mấy trăm năm giày vò lẫn nhau, có cười, có khóc, có phụ rẫy, có sầu hận. Cuối cùng, thế nào mới gọi là chân tình, thế nào là giả ý? 

“Ngươi muốn ôn nhu, ta cho ngươi ôn nhu, cớ gì còn muốn đòi đến chân tâm của ta?”. Trong câu chuyện này, bất kể Ly Thanh hay Lan Uyên, đều có chút ngây ngốc, lúc nào cũng chỉ sợ thương tổn đến thân nên thận trọng khác thường, cứ luôn do thám lẫn nhau, giấu giếm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau đến cả mấy trăm năm mới bắt đầu thấu hiểu. Đây có thể coi như một vố chơi khăm của tạo hóa, khiến người trong cuộc nhìn lại muốn cười cũng không thể nhếch môi. 

Trong câu chuyện này, ngay nhân vật phụ cũng chứa đựng ít nhiều suy tưởng và đặc sắc, dù là Thú vương, là kẻ hầu người hạ hay bình dân bách tính. Có kẻ thiện lương, có kẻ nhiệt tình, có cả những kẻ ngồi lê đôi mách… đều là chấm phá sinh động cho thế giới phong lưu của những thế gia tử đệ này



♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥


“Hoàn khố”, câu chuyện về một vương tử chốn thiên đình, tình cờ gặp được Hồ vương, một trò cá cược, và cuối cùng là yêu.

Thiên đình có hai vị Thái tử: Huyền Thương và Lan Uyên. Huyền Thương là anh, Lan Uyên là em. Điều này chứng tỏ cho dù có một ngày Thiên đế có nổi hứng lên mà chuyển kiếp hoặc thoái vị đi chu du tam giới, việc Thiên đình cũng không đến phiên Lan Uyên quản. Thành ra Nhị Thái tử Lan Uyên cứ an tâm mà ngày đêm tụ tập ăn chơi, chỉ cần không nháo ra chuyện gì kinh thiên động địa là được rồi.

Ngày nọ xuống trần gian đến chỗ đám bằng hữu uống rượu, Lan Uyên tình cờ gặp một vị nam tử tuấn mỹ, là Hồ vương Li Thanh, đang dạy dỗ một tiểu hồ ly còn chưa biến được hình người. Bắt đầu là tò mò, là muốn tìm trò vui, cuối cùng yêu lúc nào không hay biết.

Nhị thái tử không ngại bị nói mặt dày, ngày đêm bám dính, giở đủ trò lấy lòng. Hồ vương ban đầu là kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng thấy phiền, không thèm phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ngày này qua tháng nọ, Nhị hoàng tử vô tình quên mất, tất cả chỉ là một hồi cá cược. Cùng nhau du ngoạn nhân gian, thư đề trên chiết phiến, thả một đóa hoa đăng, một nụ hôn dai dẳng…

Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư

Thân giống như mây bay, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh

Trong không trung một làn dư hương

Nhớ mong thiên kim lãng tử phương nào

Khi tương tư, chính là lúc nào

Khi đèn nửa tối, khi trăng nửa sáng

Li Thanh… ngươi đối ta, có từng có nửa điểm thật tâm? Giọng nói không kìm chế được run rẩy.

Hồ Vương thản nhiên trả lời. Nhị thái tử cho ta ôn nhu, ta trả lại ôn nhu, vậy còn chưa đủ sao? Đôi mắt thấm máu mang theo một vẻ lạnh lùng diễm sắc. Nhị thái tử vì sao lại muốn chân tâm của Li Thanh ta?

Văn Thư từng nói, chân tâm phải dùng chân tình để đổi lấy.

Mặc Khiếu nói, đừng quên y là Hồ vương.

Thế mới biết, thì ra ngay từ đầu Li Thanh đã biết về chuyện cá cược ấy rồi.

Hồ tộc vốn không dễ tin người, ngươi ban đầu gạt hắn, về sau còn muốn hắn tin ngươi sao?

Hối hận, thì thế nào? Dùng chân tình, cũng chưa chắc sẽ đổi được chân tâm. Bởi vì bây giờ, Lan Uyên đưa chân tình, nhưng Li Thanh không chịu nhận.

Nghịch thiên nhảy xuống Luân Hồi thai, quay ngược thời gian, muốn vớt lên một trản hoa đăng, muốn biết cái tên được viết trên ấy là gì.

Bị giải về thiên giới, dùng ngàn vạn mũi kim xăm trên ngực chữ “tội”, đày xuống trần gian sám hối, nhưng Lan Uyên chưa từng hối hận. Chẳng sợ mỗi khi trái gió trở trời ngực sẽ đau nhức, chẳng sợ bị chúng bạn chê cười, chỉ cần ôm trong lòng một trản hoa đăng, cầm trong tay cây quạt ngày nào, xa xa đứng nhìn người kia một chút là cũng đủ  rồi.

Lan Uyên có chân tâm để đổi, chẳng sợ phải chờ trăm năm vạn năm, nhất định rồi cũng sẽ chờ được người kia đồng ý tặng lại chân tình.

“Hoàn khố” là truyện đầu tiên của Công Tử Hoan Hỉ mà tôi xem, từ đó cũng yêu luôn văn phong của chị, bắt đầu tìm kiếm những truyện khác có liên quan. Lối viết nhẹ nhàng, mang theo nỗi buồn mang mác, khiến đọc giả phải đau cùng nỗi đau của nhân vật, thậm chí dù biết trước là HE cũng không tránh khỏi lo lắng, đến tận lúc thấy được chữ “hoàn” mới nhẹ nhỏm thở ra.

(Bài viết của Mặc Nhiên
Nguồn macnhien )



Đọc tại : nguyetcamvan 

Truyện dịch wattpad  / gacsach / ddLeQuyDon






0 Comentarios: