Sủng Manh Thê Tên khác :   Sủng Manh Thê Tác giả :   Vô Hoan Dã Tiếu Thể loại :  Đam Mỹ, Cổ trang, huyễn giới, đại gia tộ...

Sủng Manh Thê _ Vô Hoan Dã Tiếu




Sủng Manh Thê

Tên khác : Sủng Manh Thê

Tác giả : Vô Hoan Dã Tiếu

Thể loại : Đam Mỹ, Cổ trang, huyễn giới, đại gia tộc, nhất thụ đa công, tuấn công mỹ thụ, cường công nhược thụ, công sủng thụ, thụ dần biến cường, Sinh tử văn, có H, HE

Tình trạng : 294 chương và 4 Phiên ngoại

Rating : ? /10







Người khác đều nói hắn mạng khổ. Thân phận nhỏ bé, vừa là một người mù, từ nhỏ ở Thủy gia nhận hết mọi sự khi dễ, hôm nay còn bị gả cho Thiếu Gia Bạch Gia nổi danh là phế vật vô dụng.

Nhưng bản thân hắn lại cảm thấy mình rất may mắn, cho nên mới gả cho một người đối với hắn quan tâm chu toàn, tướng công sủng ái hắn chỉ có tăng không hề giảm.

Bất quá, hắn thật chán ghét một người kỳ quái này, luôn thích nói hắn trưởng thành giống một người khác, lại còn luôn phi lễ (zê) làm phiền hắn. Ôhh ôhh, hắn là có phu chi phu (nam nhi đã có chồng), rất bài xích việc cứ bị người khác phi lễ làm phiền!

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥



“Kinh Lan, ngươi rất giống người trong tranh.”

Gương mặt tuyệt mỹ của Thủy Kinh Lan mang vẻ nghi hoặc, hoang mang mở miệng hỏi:

“Bức họa nào? Ai vẽ?”

“Giống Thương, trong bức vẽ phong bút của Họa tiên Họa Vị.”

(phong bút: tác phẩm cuối cùng của họa sĩ trước khi ‘rửa tay gác kiếm’, Họa tiên: danh hào, Họa Vị: tên người)

Thủy Kinh Lan dương môi, nép vào lòng Bạch Thương Vũ:

“Nhưng là, tướng công a, Kinh Lan trước nay chưa bao giờ ra khỏi cửa Thủy Gia, sau khi gả cho ngươi cũng chưa bao giờ ra khỏi Bạch Gia, sao có thể là người trong tranh?”

… …

“Công tử rất giống yêu đệ (em trai yêu quý) của tại hạ.”

Vẻ mặt người nọ chăm chú, tuấn mỹ tiêu sái, trong trẻo, lạnh lùng tôn quý.

Gương mặt tuyệt mỹ của Thủy Kinh Lan lộ ra chút kinh ngạc, tiếc nuối mở miệng:

“Thật sao, nhưng ai cũng đều biết ta là người mù lòa, nhi tử thứ hai của Thủy Gia tại Phi Nguyệt Thành.”

… …

“Công tử rất giống người trong lòng của tại hạ.”

Người nọ con ngươi cực nóng, khó kềm chế, thâm tình chân thành.

“Nga? (oh?/vậy sao?) Đáng tiếc Kinh Lan từ khi biết chuyện tới nay, vẫn đều là một tiểu nhân vật mà mọi người có thể nhấc chân giẫm đạp, hôm nay ngoại trừ tướng công vốn luôn là người trong lòng, cũng không hề có vận đào hoa nào khác.”

Thủy Kinh Lan nói xong, gương mặt tuyệt mỹ nghiêng qua, nghe được tiếng bước chân quen thuộc của tướng công nhà hắn, khóe miệng cong lên, cười tươi như hoa.

… …

“Công tử rất giống vị hôn thê của tại hạ.”

Người nọ ôn hòa bình tĩnh, nhưng lại thập phần khẳng định.

Thủy Kinh Lan cau mày, mang theo vài phần tức giận, hắn không rõ tại sao lại có người nhiều dùng mấy phương thức vừa cũ vừa đáng ghét như vậy để đến gần, hơn nữa nội dung ngày càng quá phận:

“vậy thật xin lỗi, mỗi người trong Phi Nguyệt Thành đều biết nhị nhi tử mù lòa của Thủy gia đã gả cho Bạch gia thiếu chủ rồi.”

… …

“Tướng công, Kinh Lan thật sự có một bộ mặt đại chúng sao?”

(mặt đại chúng: gương mặt tầm thường và phổ biến, nét mặt hao hao giống hầu hết tất cả mọi người, như người qua đường Ất, Giáp nào đó mà ai nhìn cũng thấy quen)

Bị lời đám người nọ quấn lấy đến choáng váng đầu, Thủy Kinh Lan có chút nghi hoặc hỏi tướng công nhà mình.

Bạch Thương Vũ ôm hắn vào lòng, ôn nhu nói:

“Không, nương tử dung mạo xuất trần, tuyệt sắc vô song, ngay cả cha mẹ cũng khen ngợi, nói rằng giống như tiên tử từ trên trời hạ xuống, không giống người trần gian.”

“Vậy vì sao bên ngoài người nhiều như vậy nói ta giống người khác?”

Bạch Thương Vũ cong khóe miệng:

“Có lẽ, nương tử chính là người trong miệng bọn hắn!”

“Ách… có thể sao?”


 ♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥


Review của Tuyết Ngàn Năm :



Thủy Kinh Lan: em là nhị thiếu gia nhà họ Thủy, tuy sở hữu gương mặt xinh đẹp nhưng sinh ra đã bị mù, lại là con của tiểu thiếp nên từ nhỏ phải chịu sự ghẻ lạnh của cả gia tộc, luôn bị người ta khi dễ. Đến tuổi “cập kê”, em được phụ thân gả đến nhà họ Bạch để tạo dựng quan hệ. Những tưởng chỉ là thay đổi từ địa ngục này đến địa ngục khác, ai ngờ người bắt em gọi là “tướng công” kia lại đối với em tốt vô cùng, khiến trái tim khép kín của em dần dần biết ỷ lại.

Cứ ngỡ em đã khổ tận cam lai, từ đây có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc an bình như vậy, nhưng ko hiểu sao, liên tục có người tới “bắt quàng làm họ” với em, nói em có dung mạo rất giống người thân, người yêu đã mất tích 20 năm của bọn họ. Ái hận từ kiếp trước vẫn ko buông tha em, và sóng gió chỉ mới bắt đầu.

Bạch Thương Vũ: phu quân đầu tiên của em, cũng là tam thiếu gia của Bạch gia lừng lẫy, từ bé đã được coi là thiên tài nhưng do 1 tai nạn lúc nhỏ mà mất đi huyền thuật, từ đó trở thành phế nhân trong mắt mọi người. Vốn ko có ý định muốn lấy vợ lúc này, nhưng lần đầu vén lên tấm khăn trùm đầu của thê tử, anh lại ko thể kìm nén ý nghĩ muốn yêu thương bảo hộ em, đem đến cho em những gì tốt đẹp nhất. Cũng từ đây anh càng khát vọng biến cường hơn, quyết tâm thoát khỏi bóng ma ám ảnh suốt mười mấy năm để trở lại nơi năm xưa đã cướp đi sức mạnh của mình.

Họa Vị: nhị ca kết nghĩa của em kiếp trước, danh xưng là họa tiên, yêu em đã lâu nhưng không dám nói, chờ đến khi em mất tích ko rõ sống chết mới hối hận thì đã muộn, liền mang theo bức họa vẽ người mình yêu mà tìm kiếm suốt 20 năm (người ở Dị thế này sống rất dai và trẻ rất lâu nên các nàng ko cần giật mình vội =))), thậm chí còn nguyện ý “gả” đến nhà em, lấy 1 người ko rõ sống chết như em để mong tìm dc manh mối.

May mắn, ông trời (tác giả) cũng cảm thương cho kẻ si tình, liền cho em (vì 1 số lý do) xuyên đến trong bức họa của anh. Anh mới đầu còn tưởng là yêu quái, sau mới bán tính bán nghi, suốt ngày chỉ nhăm nhe “dụ” em ra để xác định thân thế. Khổ thân con cừu non, dù có vẻ đã ngửi dc mùi nguy hiểm mà nhất quyết trốn trong tranh, cuối cùng vẫn là bị vuốt sói lôi ra, hung hăn ăn sạch sẽ. (_ _!!)

Kinh Mặc: ca ca em kiếp trước, cũng là người mà em yêu nhất. Vốn 2 người đều tâm đầu ý hợp nhưng do ngại rào cản luân thường mà ko dám đến với nhau. Gặp lại em trọng sinh, anh quyết tâm sẽ ko để vuột mất em lần nữa, nhân cơ hội em ko còn trí nhớ kiếp trước mà ép em gả cho mình, thậm chí còn dùng dược khiến em mang thai mới dám đưa em trở về ra mắt cha mẹ.

Cha mẹ em đương nhiên nhận ra đứa con yêu quý mất tích đã nhiều năm, cương quyết phản đối mối tình nghịch thiên này, còn giúp em tìm lại được trí nhớ. Ai ngờ, em càng quyết tâm muốn ở bên anh, chấp nhận cùng anh bị trục xuất khỏi Kinh gia, vĩnh viễn ko dc trở về.

Thanh Ly: nam nhân bí ẩn xuất hiện trong thạch động kỳ lạ. 1 lần khi em đi tìm Thương Vũ thì gặp dc anh. Anh vốn là 1 bông sen màu xanh, sau khi dc em chạm vào thì đột nhiên thức tỉnh hóa thành người, mở mắt ra vừa nhìn thấy em đã sinh ra hảo cảm khó hiểu, muốn chạm vào em thì lại bị em hấp thu, từ đó anh sống trong cơ thể em, xuất hiện trong giấc mơ của em và âm thầm bảo hộ em những lúc nguy hiểm, đồng thời vì có thể theo dõi mọi thứ thông qua ấn ký trên người em nên anh cũng toàn dc xem GV miễn phí =))), dần dần học dc cách ghen tỵ khi thấy nam nhân khác có dc em.

Túy Vô Thương: Tây Lan cốc cốc chủ, vị hôn phu của em kiếp trước, có dính dáng tới vụ em mất tích suốt 20 năm. Khi ấy, anh vô tình gặp em bên ngoài lúc 2 người còn chưa biết thân phận của nhau, vì 1 chút hiểu lầm ân oán mà anh đã giam em lại, gián tiếp dẫn tới bi kịch khiến em chết thảm mà ko hề hay biết.

Riêng anh này ta ko muốn nói nhiều vì cái quá trình anh chuyển sang yêu em với lại cái cách em tự dưng chấp nhận anh sau từng ấy chuyện khiến ta hơi khó tiếp thụ (_ _!!)

……………………………………………………

Truyện hay, đầy đủ các thể loại thú vị =))), tình tiết lôi cuốn hấp dẫn (ko tính vụ tiết lộ thân phận vô đối của em lẫn các anh ở cuối truyện (_ _!!))

(bất quá ko hiểu sao ta vẫn thấy hơi hụt hẫng, chắc tại tính cách em thụ khá bị động và hơi nhạt so với các anh công, mà hình như các anh đối với em đều nhất kiến chung tình, tình yêu xuất phát từ loại tình cảm muốn bảo hộ nên ta cảm giác nó ko hồi hộp lắm T_T)

anyway, truyện hay, đề cử nha :”>

…………………………………………………………….





Đọc tại : vivian /

 Truyện dịch Tử tinh lâu /  wattpad





0 Comentarios: